Trò chuyện giữa nhân và quả

Giảng viên Học viện Hành chính Quốc gia
06:38 SA @ Thứ Ba - 14 Tháng Mười, 2014

Tôi muốn nói với các Bạn trước khi dẫn các Bạn vào cuộc đối thoại này: Nếu thừa nhận Chết là hết thì Luật Nhân Quả không còn đúng nữa. Luật Nhân Quả diễn ra ở những thời gian / không gian khác nhau và xuyên Kiếp trong thân phận của Sự Sống khác nhau nhưng mang Tinh thần Con Người.

Nhân: Chào Chị Quả. Thật hiếm khi chúng ta cùng gặp nhau như thế này. Mọi thứ người ta đều đổ lên đầu mà kết tội cho Tôi, mà phần lớn vào lúc mà Chị vốn chả ra gì. Khi Chị gặp tôi thì nói chung cũng thật đáng thương lắm!

Quả: Chào Anh Nhân. Ôi, tôi mới thật khốn khổ phải gánh chịu hết, trong khi nói chung là khi Anh trước đó được sung sướng hoặc đắc thắng, có bao giờ nghĩ đến tôi ?! Khi Anh gặp tôi thế này thì chắc Anh cũng tử tế hơn nhiều lúc khác rồi phải không ?!

Nhân: Thôi mà….Chúng ta đều gắn với một con người cụ thể của Chủ nhân, là một phần lớn trong Cuộc sống của họ

Quả: Không! Không phải thế! Anh là sự thôi thúc về Tham Sân Si của Chủ nhân, trong khi chính tôi mới là Cuộc Sống đích thực của họ

Nhân: Chị hay lo về Tương lai, tôi lại đau đáu nỗi niềm về Quá khứ đến Hiện tại. Nhưng nói thật là chính Chị hay làm tôi phải nghĩ ngợi mà mất ngủ, chứ có thiết gì đến cái mà Chị nói liên quan đến Tham Sân Si đâu. Chỉ thấy nhiều khi Chủ nhân cứ dương dương tự đắc mà tội nghiệp!

Quả: Anh ạ, tôi ở trong mọi chỗ từ Thể chất đến ngóc ngách Tinh thần của Chủ nhân, nên tôi biết Chủ nhân chẳng hề sung sướng, kể từ khi Người là kẻ nghèo khó đến hôm nay Quyền Tiền đầy mình. Trong giấc mơ Chủ nhân còn trằn trọc làm nhàm khó hiểu lắm: Ôi Kiếp Người, cùng là Kiếp Người cả thôi, sao có khi là Con Chó mà cao quí…Nó sống hay chết đều dâng hiến và chỉ có cái đau của Thể xác….

Nhân: Thực ra Tôi và Chị đều biết nhau rất rõ, cho dù như rất ít cùng lúc chúng ta gặp nhau trong một cơ hội như thế này! Chị biết không ? Đó là khi chính Chị lại khiến Chủ nhân lại phải có hành động gì đấy để sinh ra tôi. Ôi! Nói là cơ hội hiếm hoi chúng ta gặp nhau, nhưng là lúc mà Chủ nhân căng thẳng nhất

Quả: Tôi hiểu và xin đừng trách nhau…Thực ra thì Anh sinh, nhưng tôi đẻ thôi…nhưng Tôi vốn luôn chỉ mong điều tốt, và ngay cả khi tình trạng của tôi không tốt, khiến sinh tiếp ra Anh thì cũng là thế. Tôi biết, Anh cũng không có ý mong điều xấu, nhưng nhiều khi Anh rất chủ quan khinh xuất đến mức bất chấp và liều lĩnh

Nhân: Ôi, nhiều khi tôi đâu có nhận ra mình! ? Chủ nhân sắp chết, Chị không thương xót sao mà cứ lắm lời đến thế ? Còn tôi lúc này như bế tắc.

Quả: Khi Chủ nhân đứng trên ghế bị cáo, là lúc người ta gọi tên tôi, cũng là lúc anh bị truy đến nơi đến chốn. Anh không đau khổ bằng tôi lúc Chủ nhân đang như thế này đâu. Lúc xuôi chèo mát mái Chủ nhân chỉ nói đến Anh, mà tôi biết mình chỉ là điều gì đó cực kì phù phiếm…Chỉ khi Chủ nhân thành Ai đó thì tôi mới được gọi đúng là Tôi, như vận mệnh của Chủ nhân vậy

Nhân: Chị ạ, khi Chủ nhân đang rắp Tâm nung nấu định làm gì đó thì tôi cũng biết Người lạc quan về cái Tôi sẽ đem đến mà gần như không để ý đến điều tôi sẽ lấy đi từ Người. Nhưng có Trời chứng giám, những lúc ấy tôi luôn thấy hình bên cạnh mình hình bóng hai đứa: thằng Tính Toán và con Ma Lợi. Mặc dù bên tôi cũng có Chú Lý Trí và Cô Cẩn Trọng. Cô Chú hay khuyên Chủ nhân là hãy làm việc tốt, nhưng thằng Tính Toán và con Ma Lợi nói: hãy nhìn vào Chị ở bao nhiêu con người tốt đẹp bỗng nhiên gặp cái chết đáng thương hoặc đau khổ mà khiến Chủ nhân lại nao núng

Quả: Oh, thế à? Còn tôi thường thấy những bóng dáng của Thằng Trả Thù và Con Ghẻ lạnh. Đôi khi tôi cũng thấy Cậu Niềm vui và Cô Hạnh phúc, những lúc ấy người ta trầm trồ về tôi mà ca tụng Chủ nhân lắm

Nhân: Đấy! Đó cũng chính là những người mà Chủ nhân hay mang ra để tranh luận với Chú Lý Trí và Cô Cẩn Trọng đấy! Ra thế, hèn gì khi Chủ nhân quyết định một điều gì không phải lúc nào Người cũng buồn, lắm khi hào hứng là đằng khác

Quả: Tôi muốn tâm sự với Anh, vì một điều chắc Anh chưa biết rằng: Tôi sống rất lâu trong Quá khứ Tiền kiếp đến Tương Lai của Chủ nhân sau này, ngay cả khi Người chết đi rồi! Anh chỉ có từ khi Chủ nhân sinh ra lớn lên cho đến chính Hiện Tại ngày hôm nay mà thôi, anh ko có ở Kiếp trước của Người! Tôi là Kiếp trước thực sự là định mệnh của Chủ nhân, và khi Chủ nhân được sinh ra Tôi được biến đổi bởi cách sống của Chủ nhân

Nhân: Ôi, chị nói gì mà tôi không hiểu? Chị có từ kiếp trước? Ngay cả khi chết đi rồi??? Nhưng tôi cũng từng nghe Cha Mẹ của Chủ nhân khi còn sống vẫn nói với Người rằng: làm gì thì làm đừng để lại Quả đắng cho Con Cháu….Chủ nhân hay đáp lại bằng câu: Dào ôi…Sao Cha Mẹ tốt đẹp đến thế mà con chẳng được hưởng gì hay ho mà cứ phải lăn lộn sống đến mức chẳng ra con người mà con hay Cha Mẹ từng muốn ? Hay chính con phải chịu điều gì đó không hay từ Cha Mẹ từng gây ra trước kia ? Rồi tôi thấy Cha Mẹ Chủ nhân chẳng nói được gì nữa ?

Quả: Thế này Anh ạ. Người nào làm người ấy chịu! Chủ nhân ko phải gánh những gì Chủ nhân không gây ra, nhưng phải tự sửa mình, tích Đức để kiếp sau của Chủ nhân được sáng láng. Còn hôm nay nếu Cha Mẹ phải gánh chịu những phiền khổ từ Chủ nhân thì đó chính là bởi những điều Họ đã làm từ Kiếp trước, Khổ trong Ai thì Quả ở Người đó. Tôi ở trong Chủ nhân thôi, chứ không phải là Quả ở trong Cha Mẹ Chủ nhân đâu đâu

Nhân: Chị có thấy những Loài Chó, Lợn, Gà…không có chúng ta hiện hữu ở những Loài đó không ?

Quả: Vì tôi đã từng phải trú ngụ trong nhưng Loài đó nên tôi nói anh hiểu: chỉ có ở Con Người – Loài duy nhất có Tham Sân Si được mưu toan bởi Trí Năng và quan niệm về Đạo đức mới có Tôi và Anh thôi. Con Hổ ăn thịt con Nai thì đó là bản năng chứ không thuộc về Trí Năng hay Đạo đức nên không bị kết tội

Nhân: Tôi đôi khi vẫn thấy Chủ nhân hét lên: đếch sợ, có Tiền là xong hết! Tòa án chỉ đáng kinh với những kẻ không đủ tiền để mua được ý Người mà thôi. Nhưng chính Tôi khi bị gọi tên trước Tòa án của Người tôi chả thấy hai người đáng kính hàng ngày đâu nữa là Chủ Lý Trí và Cô Cẩn Trọng, vì thế Ai cũng chỉ thấy tôi dường như có Tội. Nhưng nhiều điều xảy ra sau đó cũng không giúp tôi đủ hình dung ra những điều Chị muốn ám chỉ. Thật sự là tôi muốn biết đến sự Sợ Hãi như Chị từng trải nghiệm.

Quả: Sự kết tội là đồng thời bởi Tòa án của Trời, của Đất, của Người Anh ạ. Nêu có tội, trước Tòa án của Người họ sợ hãi, dằn vặt khổ tâm , nhưng vẫn có chỗ dung, ít ra là Nhà tù hay mảnh đất mà chôn hoặc cũng có thể dùng Tiền mà thay đổi được. Ở Tòa án của Đất, Họ được định đoạt bởi chính Họ còn có thể có giá trị gì với Loài khác nữa không, như con Chuột vẫn có giá trị với con Rắn chẳng hạn.. Người ta không thể được tái sinh vào Loài sức mạnh, ở nơi Hạnh phúc, hay phải sống không được như hằng muốn mà luôn phải đeo những u bệnh hoạn, mang lốt của Loài nhược tiểu - Còn Tòa án của Trời là định mệnh của đọa đầy truyền Kiếp với những Khổ Hình mà Con Người không thể nghĩ ra được, chỉ có ăn năn sám hối bằng sự phải tôi luyện trong Bể Khổ Kinh Luân đó. Hãy tưởng tưởng ở Tòa án của Người sự sợ hãi hay đâu đớn là nhất thời, nhưng ở Tòa án của Đất là trọn Kiếp, ở Tòa án của Trời là không ngưng nghỉ. Người đa cảm, Đất đa mang, nhưng Trời chỉ có Nhất Ý. Luật chỉ là cái Người nghĩ ra, Trời phán xét bởi Đạo, Đất dung chứa bởi Đức. Do vậy Tiền chỉ là cái để mua bán những thứ nhỏ bé, trong đời sống giữa Họ với nhau mà thôi

Nhân: Nói chuyện với Chị mệt quá, rắc rối quá, khiến tôi cứ muốn phó mặc mọi điều vào Chủ nhân. Vì có thế nào Người hưởng, Người chịu, chứ các Tòa án như Chị nói chỉ gọi tên tôi ra là xong chứ nào tôi có sao đâu trong muôn những thứ Khổ Hình đó nhỉ ?

Quả: Ôi, Anh nhầm rồi! Chúng ta không kẻ nào sung sướng gì khi đứng ngoài cuộc đâu, đều gắn chặt với Chủ nhân trong hành trình sống của Người. Chính Anh mới là kẻ phải chịu nhúng vào Bể Khổ Hình đó, đọa đày cùng thân xác của Chủ nhân. Còn tôi chịu sự vò xé để mong đợi sự thay đổi tốt hơn đấy….

Nhân: Uh…chúng ta làm thế nào để nói điều này với Chủ nhân nhỉ ? Với trải nghiệm của mình, Tôi công nhận với Chị là Con Người có thể nhìn được vào Vũ Trụ xa xăm bằng trí tuệ, nhưng nhìn được rất ngắn vào Tương Lai của chính Họ. Họ có thể có Đức Tin rằng phát tin hiệu vào Vũ Trụ vô định mà Hi Vọng ngày nào đó mai sau sẽ có một Nền Văn Minh khác trả lời…Thế mà …

Quả: Có hẳn thế không nhỉ ? Tôi lại e rằng Họ thừa Trí khôn nhưng thực sự là thiếu Đức Tin vào chính Họ và quá ít Hi vọng về Cuộc sống tốt sau cái Chết….? Không thể bằng lời nói, sự tiên đoán hay báo mộng cho Chủ nhân được đâu….Oh…Nhưng chỉ mong Chủ nhân Giác Ngộ…và có lẽ Tôi cảnh tỉnh Chủ nhân tốt hơn Anh, còn Anh có thể hãy hô hoán lên với càng nhiều người càng tốt khi Chủ nhân định làm một điều gì đó

Nhân: Ôi….Tôi hiểu ý Chị rồi, Hay thật đấy! Đúng, đúng là cần hô hoán lên cho càng nhiều người biết càng tốt mỗi khi Chủ nhân định làm gì đấy, sẽ giúp được Chủ nhân, Người sẽ hướng các việc làm của mình đến mọi người nhiều hơn… và sẽ kiểm soát mình tốt hơn…Này Chị ơi ….Chung qui lại, dù thế nào tôi và Chị đều có Thánh Mẫu Đức TinThần Phụ Hi Vọng phải không?

Quả: Thôi tôi lại chui vào Cuộc sống của Chủ nhân đây, với tất cả những gì Anh đã làm và cả từ Tiền Kiếp. Còn Anh hãy rủ được Chú Lý Trí, Cô Cẩn Trọng đẩy thằng Toan Tính và con Ma Lợi đi thật xa Chủ nhân, và ngay cả Anh cũng nên thỉnh thoảng tìm cách gặp tôi trong giấc mơ của Người nhé…

LinkedInPinterestCập nhật lúc:

Nội dung liên quan

  • Tương lai trong lòng quá khứ

    06/02/2009Nguyễn QuânÔi cái biện chứng văn hóa - kinh tế: quá khứ - hiện tại - tương lai, bảo tồn - phát huy - khai thác du lịch đang là một thách đố lớn nhất của quốc gia ta. Khó vô cùng. Các vị có biết cho không !
  • Quan liêu với quá khứ

    17/05/2019Vương Trí NhànSuốt mấy chục năm chiến tranh, nhiều di sản cũ cũng trở thành nạn nhân như con người. Kế đến là những năm hậu chiến gian khổ, người đang sống lo ăn còn không đủ, lấy đâu tâm huyết và tiền của lo cho người xưa. Bởi vậy nhiều di sản như các thành quách, chùa chiền của chúng ta trong tình trạng đổ nát và cần tôn tạo lại. Nghe tin nơi này nơi kia dựng lại chùa, tô lại tượng ai mà chẳng mừng.
  • Tiền và luật nhân quả

    09/04/2019Đoàn TuấnThiên hạ ai cũng nói đến tiền. Song có một kẻ không thích tiền. Hắn sợ tiền. Bởi học thuyết của hắn cho rằng, đồng tiền là thủ phạm chính gây nên mọi sự bất ổn trong xã hội. Hắn đã xây dựng một xã hội mà trong đó người dân tuyệt đối không được sử dụng đồng tiền. Và kết cục số phận của hắn và số phận xã hội đó thế nào, mọi người đều biết. Hắn chính là Pol Pốt với chế độ kỳ quái có tên gọi là “Campuchia dân chủ”.
  • Hậu quả của giàu xổi

    18/08/2018Nguyễn Tất ThịnhMọi người sống cuộc đời lam lũ vốn đã quá vất vả, tần tảo sớm hôm, nên lòng bảo dạ ăn ở với nhau nên quây quần, lấy sự lương thiện, dĩ hòa vi quý, chín bỏ làm mười, bán anh em xa mua láng giềng gần... làm điều căn bản...
  • Quan hệ nhân quả trong khoa học

    16/01/2018Trần Văn ToànKhi nói đến quan hệ nhân quả có lẽ ít ai tưởng tượng được rằng đó là một vấn đề rất phức tạp. Phức tạp là vì nhiều lý do...
  • Quả táo sứt

    08/08/2017Mỗi sinh mệnh đều là một quả táo bị thượng đế cắn mất một miếng, nhưng ngày nào cũng được một quả táo như vậy để bạn luôn biết được mình còn khiếm khuyết và mong muốn theo đuổi sự hoàn mỹ...
  • Văn hoá và Quá khứ

    26/11/2014Nguyễn Trần BạtVăn hoá là sản phẩm của quá khứ. Nhưng không phải bất cứ điều gì xảy ra trong quá khứ, bất cứ cái gì từng xuất hiện trong quá khứ đều thuộc về văn hoá, mà chỉ có những gì mang tính kế thừa một cách có hệ thống mới trở thành văn hoá. Quá khứ càng dài, càng phong phú thì vốn văn hoá càng lớn, càng đa dạng...
  • Quá khứ và hiện tại

    06/11/2014Phong ThuĐời người ai cũng có quá khứ, dĩ vãng và những kỷ niệm ghi trong ký ức một cách tự nhiên - nhớ mãi - không thể nào quên được. Ký ức vui hoặc là kỷ niệm buồn đều tác động tới cuộc sống hiện tại của con người, với từng người. Dĩ vãng, kỷ niệm ấy, quá khứ ấy, có thể nâng cao hoặc hạ thấp giá trị của con người...
  • Biện chứng của quá khứ

    08/08/2014Nguyễn Trần BạtTại sao quá khứ lại hấp dẫn và quan trọng đối với loài người như vậy? Sự hấp dẫn của quá khứ là do chính nó hay do con người bất lực và chỉ biết kéo lê quá khứ của mình đến tương lai? Đó chỉ là hiện tượng, hãy nhìn sâu hơn vào tâm hồn của mỗi con người để thấy rằng, có con người nào mà không mơ ước về tương lai, có dân tộc nào mà không hướng về tương lai? Quá khứ thật hấp dẫn nhưng quá khứ có vai trò như thế nào đối với tương lai? Tương lai, thực ra là gì và làm thế nào để có được nó?
  • Biện chứng của quá khứ

    20/05/2014Nguyễn Trần BạtHiện tượng bị quá khứ hấp dẫn là hiện tượng phổ biến trong đời sống nhân loại, trên tất cả các phương diện kinh tế, chính trị, văn hoá và xã hội. Các dân tộc đều khó chia tay với quá khứ và dân tộc nào cũng có những dấu hiệu đặc trưng cho quá khứ của mình. Tại sao quá khứ lại hấp dẫn và quan trọng đối với loài người như vậy? Sự hấp dẫn của quá khứ là do chính nó hay do con người bất lực và chỉ biết kéo lê quá khứ của mình đến tương lai?
  • Đâu là nhân - quả ?

    04/07/2009Hà YênChúng ta thường đinh ninh rằng, Thế giới này, cuộc sống này, số phận của chúng ta đây, là do “Tạo hóa đã ra tay xếp đặt”, Tạo hóa là siêu phàm, là siêu việt. Ngài ở đâu đó trong Thế giới Siêu hình để dẫn dắt cuộc sống của muôn loài. Nhưng chúng ta không một chút đinh ninh rằng, cái Thế giới Siêu hình đó chính là Thế giới Tinh thần, là ý chí tự do, là khát vọng sáng tạo trong mỗi chúng ta. Vậy nên, cái phải được tôn vinh không phải là Tạo hóa, mà là chính con Người chúng ta.
  • Thế giới đang chuyển động theo hướng trở về quá khứ?

    14/05/2009Khánh Duy (Theo Washington Post)Cuộc khủng hoảng hiện nay được so sánh với cuộc Đại suy thoái 1929-1933. Có nhiều điểm tương đồng và cũng có một vài sự khác biệt. Xin giới thiệu bài so sánh giữa hai cuộc khủng hoảng này của Robert Samuelson, biên tập viên nổi tiếng của hai tờ Newsweek và Washington Post.
  • Sự bất định của khoa học và các giá trị

    03/12/2008Nguyễn Văn Trọng dịchQuy luật cũ có thể không đúng. Làm sao mà một quan sát lại có thể không đúng? Nếu nó đã được kiểm tra cẩn thận, làm sao lại có thể sai? Tại sao các nhà vật lý lại cứ luôn thay đổi các quy luật? Câu trả lời là: thứ nhất, các quy luật không phải là những quan sát, và thứ hai, các thí nghiệm luôn luôn không chính xác.
  • Quá khứ và tương lai trò chuyện

    31/12/2006Nguyễn Thị Giông DàiQuá khứ này, anh là kẻ bạc tình bạc nghĩa, một đi không trở lại thế mà người ta lại luôn nhớ về anh. Trong khi tôi đầy khát khao, mong đợi, ngóng chờ thì vẫn chỉ bị coi như một khái niệm. Bí quyết của anh là gì vậy?
  • Ý chí tự do và thuyết tất định

    31/08/2005Những người phủ nhận ý chí tự do thường làm thế vì họ giải thích mọi hiện tượng tự nhiên bằng một chuỗinhững nguyên nhân. Họ cho rằng bởi vì con người là một phần của tự nhiên, hắn không thể được miễn trừ khỏi chuỗi các nguyên nhân phổ quát này. Những người ủng hộ ý chí tự do thì thường phân biệt giữa hành vi con người và mọi hiện tượng tự nhiên khác. ...
  • xem toàn bộ