Về lại quê nhà
Năm 2007, chuyện cô dâu Huỳnh Mai bị người chồng Hàn Quốc giết chết sau đám cưới hai tháng đã làm nhiều người phải kinh hoàng. Chỉ một ngày trước khi bị đánh đến chết với 18 cái xương sườn gãy, cô đã viết: “Em muốn về lại Việt Nam... về Việt Nam em sẽ làm lại từ đầu và đối xử tốt với ba mẹ em”.
Cuối cùng cô đã trở về, trong một bình tro.
Hôm nay, cô dâu Thạch Thị Hồng Ngọc bị chồng đâm chết chỉ bảy ngày sau khi về làm dâu, cũng từ Hàn Quốc về nhà trong hình hài một bình tro.
Những nụ cười rạng rỡ ngày cưới, những thân thể tuổi hai mươi đầy sức sống, thoắt chỉ còn là những nắm tro lạnh lẽo. Chắc chắn quê nhà là nơi cô gái trẻ bất hạnh nhớ đến nhiều nhất khi cô độc, tuyệt vọng, những lúc bị ngược đãi tàn nhẫn ở một nơi hoàn toàn xa lạ, tiếng nói xa lạ, văn hóa xa lạ, con người cũng xa lạ.
Nhưng quê nhà cũng là nơi các cô đã vội vàng chia tay, ao ước được ra đi và xem việc lấy được chồng ngoại quốc là điều may mắn, đến nỗi gật đầu ngay với những chú rể chỉ mới thấy mặt mà chưa rõ danh tính, nhân thân, chấp nhận một đám cưới tạm bợ đâu đó mà gia đình không được quyền quyết định. Cái chết cũng như số phận bi thảm của các cô dâu đã xảy ra, vẫn không ngăn được nhiều cô gái đôi mươi khác khao khát ra đi bằng mọi giá, không chút cẩn trọng, đắn đo.
Quê nhà đã làm gì để bảo vệ công dân của mình, khi làn sóng lấy chồng ngoại vẫn ồ ạt, mà những cái chết tức tưởi không phải là cảnh báo mới mẻ? Sau cái chết của Ngọc, những hỗ trợ và giúp đỡ gia đình nạn nhân hầu hết xuất phát từ các tổ chức phi lợi nhuận của Hàn Quốc.
“Rất xấu hổ” là điều các phóng viên báo chí Hàn Quốc, nghị sĩ Hàn Quốc phát biểu khi được hỏi về sự việc. Còn các cơ quan hữu quan và đoàn thể Việt Nam, cảm giác là gì? Họ đã làm gì ngoài vài lời thăm hỏi và mau chóng đổ lỗi cho các công ty môi giới hôn nhân?
Tại Mỹ, IMBRA (International Marriage Broker Regulation Act - Điều luật môi giới hôn nhân quốc tế) yêu cầu các công ty môi giới phải cung cấp cho cô dâu tương lai đầy đủ thông tin (bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của họ) về luật hôn nhân gia đình, về quyền của nạn nhân nạn bạo hành gia đình và bạo hành tình dục, trong đó có cả đường dây nóng để tham vấn khi bị bạo hành cũng như yêu cầu được bảo vệ khi quyền lợi bị xâm phạm. Các công ty môi giới có trách nhiệm thu thập, cung cấp đầy đủ thông tin chi tiết về khách hàng - chú rể - cho các cô dâu: tiền án tiền sự, tiền sử hôn nhân, tiền sử tấn công tình dục và bạo lực của khách hàng...
Tuy vậy, vẫn còn ý kiến yêu cầu hoàn thiện IMBRA theo hướng xử phạt nặng những hành vi gian dối của các công ty môi giới, yêu cầu các công ty phải có dịch vụ tư vấn về kỹ năng giao tiếp và giải quyết xung đột trong một cuộc hôn nhân đa văn hóa.
Ở Việt Nam, nếu có luật cụ thể về hoạt động của các công ty môi giới nhằm hạn chế những trường hợp thương tâm đi nữa, vẫn không ai cảm thấy cô dâu sẽ được đối xử bình đẳng một khi họ vẫn chấp nhận được “cưới” như một cuộc mua bán. Từ khởi đầu đó, bất bình đẳng, bạo lực và lạm dụng chắc chắn sẽ xảy ra. Thảm kịch xảy ra ở xứ người, nhưng nhiều căn nguyên của nó lại xuất phát chính từ quê nhà.
Quê nhà, giáo dục của gia đình và nhà trường chưa cho các em những kỹ năng sống cơ bản và nhận thức đủ về bản thân, kỹ năng chọn lựa và quyết định đúng đắn. Cho đến bây giờ nhiều người vẫn xem việc cô dâu bị giết chết, bị ngược đãi... chỉ là “xui rủi” mà không nhận ra rằng, lấy chồng nước ngoài để “được sung sướng và kiếm tiền giúp đỡ gia đình” tự nó đã trái với bản chất tự nhiên của tình yêu và hôn nhân. Huống hồ chưa biết gì về nhân thân của người sẽ lấy làm chồng, về những khác biệt văn hóa để định hướng thích nghi. Làm sao có thể phó mặc cuộc đời cho những “may rủi” chết người như vậy?
Và trên tất cả, quê nhà - những làng xóm xác xơ vì nghề nông chưa bao giờ no đủ đã xô đẩy người người ồ ạt đổ lên thành phố tìm kế sinh nhai. Rồi khi nhận ra thành phố cũng không là “miền đất hứa” với áp lực của nghèo đói và cách biệt giàu - nghèo quá lớn, họ càng muốn ra đi, xa hơn nữa. Người dân nông thôn hiện nay luôn khát khao đi tìm một lối thoát nghèo và giấc mơ đổi đời ở đâu đó chứ không phải là ở nơi quê nhà của mình.
Quê nhà ơi, hãy làm gì đó để đừng phải tiếp tục đón người trở về trong những bình tro!
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpSống chậm giữa đời nhanh
02/07/2010Lê Thiếu NhơnTương lai trong lòng quá khứ
06/02/2009Nguyễn QuânKế thừa tinh thần yêu nước truyền thống của dân tộc ta trong bối cảnh toàn cầu hóa
02/02/2010Mai Thị QuýBóng đá: trò chơi cũ kỹ theo một trật tự cũ kỹ và trong một thế giới cũ kỹ
22/06/2006Trà Đoá